23 . 02 . 2020 Ngày hôm ấy đứng ở góc đồi chè Cầu Đất, tớ đ…


[ad_1]

23 . 02 . 2020

Ngày hôm ấy đứng ở góc đồi chè Cầu Đất, tớ đã nghĩ có lẽ mình còn sống đến giờ phút này là để đi tìm những mảng trời như thế này.

Gió lộng cùng nắng trong đứng bên cạnh vạt váy màu bạc hà của tớ. Chiếc váy tớ mua lộng lẫy là chính nó khi tớ đứng ở Đà Lạt, những cơn gió Đà Lạt cưng chiều nó vô cùng. Giây phút cậu đứng trước một khung cảnh như thế này, tất cả mọi thứ trên đời có thể bỗng dưng biến mất, chỉ có thiên nhiên và con người nhìn nhau, thật lâu.

Tớ không thể quên nổi sắc xanh của màu trời ngày hôm ấy. Những dải mây cuộn sâu vào lòng người, những luồng gió bay nhảy trong mái tóc, tất cả, tất cả những thứ đó thật dễ làm lòng người nở rộ thêm lần nữa. Tớ có một nỗi ám ảnh nhất định về những khoảng trời như thế, cho tới chết, tớ cũng muốn được chết trước mặt nó. Không cần ai khóc than, không cần ai ngăn cản, tớ sẽ bay lên trời, đúng nghĩa.

Người ta ít khi nhắc đến cái chết, còn tớ lại nghĩ thật nhiều về nó, cũng chuẩn bị thật nhiều cho nó. Thật kì lạ khi một con người có thể tưởng tượng thật phong phú mà không thể ngăn cản tâm trí mình vẽ lên những điều tồi tệ nhất.

Thi thoảng tớ lại muốn về với trời xanh, tớ nhớ nó quá.

#filmneverdie #filmalbum #filmroll #filmstyle #film #filmphotography #filmphoto #filmpicture #filmisnotdead #filmcamera #dalattrip #dalat #vietnam #caudatfarm

[ad_2]

Source


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *