Đà Lạt mới đó tưởng chẳng sống nổi vì chậm quá, thế mà chỉ vài năm ngắn ngủi sau



[item_vid_embed]

Đà Lạt mới đó tưởng chẳng sống nổi vì chậm quá, thế mà chỉ vài năm ngắn ngủi sau đó lại thay đổi quyết định, chọn cuộc sống chầm chậm này để bình tâm lại.
Mới có gần 1 tháng sống ở đây, mình thấy mình đằm hẳn xuống. Mình cũng chẳng nghĩ gì về điều này cho tới một hôm đang chuẩn bị dụng cụ cho workshop làm nến thơm, phát hiện ra thiếu cồn để vệ sinh và khử mùi dụng cụ, mình bèn nhanh nhẹn dắt con xe cub chạy vèo ra hiệu thuốc cuối dốc. Rồi thì lúc xuống dốc thì mình đã không xi nhan vì cuối dốc là cái ngã 3, gặp một anh đèo một chị đang đi giữa đường xong nhìn nhìn điện thoại. Ngẩng lên thấy mình cái xong giật mình loạng choạng rồi dừng xe giữa đường mắng mình tơi tả, ảnh trừng mắt quát mình ‘đi cái kiểu gì, xi nhan đâu’. Trong khi ảnh cũng không hề xi nhan mà ảnh lại có ý định rẽ sang làn đường trái, còn mình thì đi từ trên xuống thì chỉ có 1 con đường duy nhất là đi sang phải thôi. Ngày xưa thì mình sẽ cãi lý ngay, cái kiểu người sống trên đời chỉ có trắng và đen, lại sẵn máu anh hùng trong người thì có ngại gì.
Nhưng giờ thì không, mình còn nhớ y chang lúc bắt đầu nhìn ánh mắt tức giận trừng lên, mình nhìn sâu vào nó, mọi thứ như chậm lại, mình đứng giữa đường nghe hết lời ảnh nói, xong mình “em xin lỗi”. Ảnh ý có vẻ giật mình sau đó cũng thôi và đi tiếp. Ôi mọi người không biết đâu, lúc ấy chính mình còn bất ngờ với sự bình tĩnh ở câu xin lỗi của mình mà. Vì thật sự mình định phản ứng lại cơ, nhưng có cái gì đó tự nhiên tới và câu nói xin lỗi tự nhiên phát ra.
Mình đi mua cồn sau đó trở về nhà, từ đấy nghĩ mãi, có phải Đà Lạt khiến mình trưởng thành hơn không? Hay là do cái xứ lạnh này làm mình nguội lại. Cũng có thể là do đến một giai đoạn mình cảm thấy bản thân phù hợp để sống ở Đà Lạt rồi chuyển về, nó kiểu như rất hợp lý để là một tổng thể biến mình thành một người bình ổn như bây giờ.

Cả tuần đó, chiều nào Đà Lạt cũng mưa rả rích.
“Mỗi khi Đà Lạt trở mưa, lòng người bất giác cũng chẳng còn muốn tranh đua, hơn thua. Chỉ muốn ngày bình lặng khẽ khàng, sáng vui vầy trong nắng sớm, chiều lặng ngắm mưa bay.”

Ảnh được chụp tại:
Số lượt like: 5
Tag: #Đà #Lạt #mới #đó #tưởng #chẳng #sống #nổi #vì #chậm #quá #thế #mà #chỉ #vài #năm #ngắn #ngủi #sau

Source by letho.workshop (lê thơ)


Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *